cái gì quá cũng không tốt :)
"ăn ít cũng có cái tốt của ăn ít" :))
(Coffee)
Cuối tuần, dậy muộn. Cafe với bánh chocolate nóng, sau đó lại pha một ly Mojito mát lạnh, rồi ngồi đọc một cuốn sách mới... thư thả và thú vị vô cùng. Đến 12h thì... "vào bếp", muốn ăn thì phải lăn vô bếp, làm mí món cả tuần thèm ăn, đó là mì ống hải sản, sò điệp quết phô-mai đút lò... chiều thì sau khi làm việc xong mình sẽ làm nem (chả giò) tôm thịt... nhiều nhiều để ăn dần. Nói chung là mình thật đảm đang :)). Trong lúc mình đang hưng phấn viết blog, nàng Coffee đang vét sạch đĩa pasta một cách thèm thuồng... và chép miệng đặt hàng, mẹ ơi ngon quá, ngon quá..., chiều con ăn món này nữa, vì mẹ nói thôi con ăn vậy được rồi. Dạo này, tình hình là mình phải... hãm cô nàng lại vì ăn nhiều quá... bụng bự :)). Rùi nàng í enjoy với món tráng miệng là kem chocolate chip một cách đầy hứng thú. Sao giống mẹ khoản mê ăn uống thế không biết ? ;))
Một tuần bận rộn và cũng nhiều hứng thú làm việc. Tuy nhiên cũng là một tuần đầy ắp những băn khoăn lo lắng... Cả tháng nay mình lười tập luyện vì quá bận và căng thẳng, nhưng kiểm tra cân nặng thì lại sụt cân. Thật ra là do mình lười ăn, chỉ muốn làm cho xong việc thế là ăn qua quít cho xong bữa, biết là không tốt nhưng cảm hứng ăn uống của mình giảm hẳn vì ăn ít thấy ngon. Hôm nay thư giãn nên ăn uống có cảm giác khác hẳn... Tuy nhiên, dù ăn ngon miệng, mình cũng là người khá tiết chế trong ăn uống, cũng như chỉ cho Coffee ăn hai viên kem, cho dù cô nàng có thèm đến đâu đi nữa :)
Tự nhiên nghĩ đến chuyện ăn rất giống chuyện yêu đương. Đói thì thèm, chưa thỏa mãn thì thèm... Đến khi no xôi chán chè thì gọi là hết yêu. Hết yêu hay là hết mê ?
Người ta nói hết tình còn nghĩa, mình nghĩ hơi khác chút, cái nghĩa còn thì là còn thương nhau, còn thương nên mới còn nghĩ đến cái nghĩa, là sự trân trọng những gì mình có được từ tình cảm của người kia dành cho mình trước đây, còn nếu không, thì là tự cho mình đã thiệt thòi, đã "cho" người kia nhiều quá mà không được đền đáp lại xứng đáng. Thông thường, người ta vẫn nghĩ cho mình nhiều hơn là cho người khác, âu cũng là lẽ thường tình. Nhưng chính vì cái nghĩa, mà người ta luôn cố đối xử tốt với nhau, không nỡ xa rời nhau, lúc nào cũng mong đền đáp lại cái ân nghĩa đó. Và dù có phải xa nhau, vẫn vô cùng trân quý, kính trọng. Thế chẳng phải chữ nghĩa còn to lớn hơn chữ tình rất nhiều sao? Chính vì vậy mà ta gọi là yêu thương, trong yêu mà không có thương, đến khi hết mê rồi, không còn thương nữa, không còn cái nghĩa nữa, người ta mới hận. Hận làm cho người ta đối xử với nhau chẳng ra gì, tàn độc, cay nghiệt, chà đạp, thậm chí không còn nhân tính..., cũng như đói quá thì muốn ăn cho nhiều; nhưng rồi ăn no quá mà có khi chết vì bội thực, tự mình giết mình.
Sống là phải biết trân trọng cái nghĩa, thương còn thì nghĩa còn, mà nghĩa còn thì yêu cũng còn. Tất cả là do suy nghĩ sâu sắc mà ra. Sống không sâu sắc, thường vội phụ phàng. Sống đơn giản mà sâu sắc, sống sâu sắc mà đơn giản. Mấy ai làm được ?
Thật ra, yêu nhau mà phải tạm sống xa nhau một thời gian, cũng có cái lợi. ;))
Sống cho cân bằng, khó lắm thay.
Cho em xin chút hứng thú chị ơi (hứng thú với công việc thôi nha :p)
ReplyDeleteCuối tuần vui vẻ nha chị, em cũng đang được nhẩn nha nằm đọc blog chị nè. Lục đọc mí cái cũ rích chứ, hâm wa' :))
Gnite chị và Coffee nha :*