love is never too late
Tối qua không hẹn hò, không đón đưa, không hôn hít hay ôm ấp ai cả, mình được ở nhà một mình, phê với rượu vang, nhạc nhẽo và bộ phim Letters To Juliet, trong một nỗi buồn không thể định nghĩa. (Vâng, nghe nhạc hay xem phim một mình vẫn rất sướng, và có khi là sướng nhất.) Buồn man mác, nhưng mình thấy không cần ai cả.
Nói cho đúng ra cũng chỉ cần một người, nhưng cũng không cần lắm, vì cũng chẳng làm thế nào khác được. Một mình cũng có cái thú riêng, nhất là được yên tĩnh nhìn sâu vào trong tâm hồn mình.
Bộ phim là một câu chuyện cực kỳ xúc động về tình yêu vượt thời gian cùng hình ảnh nước Ý xinh đẹp, lãng mạn vô cùng. Xem bộ phim này có lúc mình phải đặt tay lên ngực trái, để giữ cho trái tim không bung ra khỏi lồng ngực vì xúc động. Mình, qua bao đổi thay thăng trầm vùi dập của cuộc đời, vẫn là một kẻ siêu lãng mạn từ thế kỷ trước còn sót lại, mà không nghi ngờ rằng, cho đến khi răng long đầu bạc da mồi nhăn nheo thì mình vẫn còn nguyên tâm hồn này, không đổi thay, không mai một, chỉ có thể là như Claire, đi tìm tình yêu, người đàn ông mà bà đã yêu 50 năm về trước. Tình yêu đích thực vẫn mãi là tình yêu đích thực, nơi mà người ta luôn thấu hiểu, tin tưởng hoàn toàn và yên tâm nương tựa vào nhau.
Thời gian có quan trọng không ? Có chứ. Nhất là khi mình thấy cuộc đời quá ngắn, mà những giấc mộng thường lại quá dài. Đôi khi lạc lối, mông lung mơ hồ về cuộc đời mình quá đỗi, những sai lầm, cố chấp, nỗi đau vẫn xuất hiện đâu đó, quanh quẩn, nửa hư nửa thực, bủa vây suy nghĩ trong những đêm một mình.
Tối qua mình có một giấc mơ, không phải là một cơn ác mộng nhưng cũng chẳng chút êm đềm, lâu lắm rồi, trong giấc mơ mình đã hét lên hoảng sợ như thế, tim đập gấp và mình bừng tỉnh, bàng hoàng. Có lẽ, dấu hiệu của giấc mơ là mình đang sợ mất gì đó, như một lời giải nghĩa, về những gì mình không thể hiểu tại sao. Và đôi khi phân vân đứng trước ngã ba đường, rẽ lối nào cũng sợ.
...
Đêm dài lắm mộng. Tỉnh giấc chiêm bao thì mái đầu đã pha sương. Tự hỏi mình đến khi nhắm mắt xuôi tay thì có tiếc điều gì không nhỉ ?
Mai ơi đừng sợ! Có tình yêu là có tất cả :)
ReplyDeleteem thì thấy có tất cả rùi mới có tình yêu đó chị :)
DeleteChị ơi, hôm qua em comment trên facebook mà chẳng nghĩ tới là chị gặp những băn khoăn như thế này...
ReplyDeleteChiều nay điện thoại em hết pin :(...
Lu bu mãi với Kem và việc, lúc rờ đến điện thoại gọi cho chị thì đã khuya rồi. Hy vọng đêm nay chị không gặp ác mộng, hy vọng chị được thực sự vui vẻ,... Mà chị nói rồi còn gì nhỉ, cái j thuộc về mình thì sớm muộn cũng vẫn là của mình mà :D
Pretty much want to know you. Mình cũng rất giống bạn, nhưng rất tiếc mình không viết được hay như bạn. Nhưng những gì bạn viết ra cũng giống như from my heart.
ReplyDeleteKinh nghiệm của em là khi sống trong những ngày tháng hạnh phúc thì ban đêm ngủ mơ lại hay thấy một mình và "sợ mất gì đó". Phải chăng đó là một cách não mình nó tự cân bằng các xúc (chứ extreme quá chắc nó chịu không nổi :D)? Dù sao đi nữa thì mình may mắn có đồ quý mình mới có cái để sợ mất, nhỉ? :D
ReplyDeletengười đâu mà lắm kinh nghiệm thế nhỉ, chị thì cứ mỗi lần yêu là mỗi lần dại em ạ :D, cho chị một ít kinh nghiệm của em đê :DDD
Delete