xúc xắc
"I love unmade beds. I love when people are drunk and when they're crying ─ and cannot be anything but honest in that moment. I love the look in people's eyes when they realize that they're in love. I love the way people look when they first wake up, when they'll be forgetting all their surroundings. I love the gasp that people take when their favourite character dies. I love when people close their eyes and drift to somewhere in the clouds. I fall in love with people and their honest moments ─ all the time. I fall in love with their breakdowns and their smeared makeup. Honesty is just too beautiful to ever put into words."
(Richard Gere)
Càng sống mình lại làng cảm thấy cuộc sống quá thú vị. Thế giới này quả thực quá muôn màu muôn vẻ, càng cảm thấy mình chỉ mới biết rất ít ỏi ! Sự đa dạng của nhân cách con người cũng là một mảng thú vị trong hành trình khám phá cuộc sống của mình. Vì vậy mình quan sát rất nhiều, sống hết sức, hết lòng, cố gắng không ngừng nghỉ để không bỏ phí, không tiếc nuối. Nhưng điều cần thiết nhất là vẫn phải cẩn trọng để không đánh mất chính mình.
Trong lúc type những dòng này, mình nhận ra kỹ năng typing trên bàn phím Macbook bằng tiếng Việt của mình cũng đã hoàn hảo như trước đây dùng bàn phím với Window, tức là 10 ngón không cần nhìn bàn phím. Thỉnh thoảng có nhầm một chút xíu không đáng kể. Cũng như việc trải nghiệm cuộc sống, càng dấn thân, càng làm nhiều hiểu nhiều bạn lại càng cảm thấy trưởng thành hơn, thuần thục hơn trong mọi kỹ năng giao tiếp và xử lý tình huống, cân bằng, thận trọng, tránh cho mình và người khác bị khó chịu hay tổn thương không đáng có.
Có lẽ mình và Mr. Art sẽ trở thành bạn bè, hoặc mối quan hệ của hai kẻ thích phiêu lưu sẽ bắt đầu theo một hướng khác. Mình nghĩ vậy. Sau khi nói chuyện khá chân thành, anh nhận ra bản thân đã quá khiêu khích với mình, rằng mình quá tốt để anh có thể làm tổn thương. (Mình cũng không biết mình có còn dễ bị tổn thương hay không nữa). Nhưng người tình sa mạc đầy tiềm năng đã không còn tiềm năng nữa, mình mơ hồ đoán vậy. Mình cũng nghĩ mọi chuyện sẽ chưa kết thúc dù có vẻ như sự tự ái của người đàn ông là rất lớn, hay cũng có thể như là một sự bất lực đang bị che dấu. Nó hoàn toàn không bình thường! Mình muốn biết điều gì ẩn chứa sau cặp mắt biết nói đó và tất cả những ham muốn khát khao đó nhất định có nguồn cơn.
Mình có một nguyên tắc là không phán xét trong mọi giao tiếp với những người đàn ông và hầu như tất cả bạn bè, nên ai cũng thoải mái bộc lộ tâm tư, tâm sự với mình. Mình luôn tôn trọng sự khác biệt. Đôi khi mình cũng chẳng đưa ra lời khuyên hay chính kiến, chỉ lắng nghe và thỉnh thoảng đùa vui. Có một sự thật là con người bạn toả ra điều gì thì sẽ tạo ra một lực hút thu về cho bạn đúng thứ đó. Nếu bạn toả ra niềm vui, sự lạc quan, niềm tin thì bạn cũng nhận lại y như vậy. Nên đừng quá bi quan tiêu cực. Chẳng ai muốn ở bên người buồn cả. Khi bạn buồn rầu bạn xa lánh thế giới và đương nhiên thế giới cũng xa lánh bạn. Tốt nhất là giữ trạng thái cân bằng và những niềm vui tự thân. Mọi niềm vui đến từ bên ngoài đều là vay mượn, để sau đó thường là bạn phải trả lại bằng nỗi buồn hay cả niềm đau thương. Biết được lẽ tự nhiên này bạn sẽ thích thì dấn thân và chấp nhận trả giá. Nhưng đừng ngạc nhiên, đừng shock, đừng vùi mình trong đau khổ nếu những điều không hay và không đúng ý mình xảy ra. Trải nghiệm tất cả mọi cung bậc cảm xúc vẫn tốt hơn là không gì cả, cũng như bạn phải bước tiếp, và không sợ hãi.
Khi còn trẻ, mình đã không hiểu điều này. Cho nên mới nói chỉ khi một đống tuổi chất lên đầu rồi mới biết mình đã bỏ phí nhiều thời gian của mình biết bao ! :))
Đôi khi vẫn một mình tự hỏi, mình còn có thể yêu ai được nữa không? Và sẽ quyết định trải nghiệm chút phiêu lưu như lời đề nghị bất ngờ chiều nay ? Điều gì sẽ đến ? Hay mình sẽ khám phá ra chính mình ở một cung bậc tình cảm khác của sự tự do ?
Nói chung hồi hộp lắm, thú vị lắm khi mình là người cầm xúc xắc tung ra ! Haha.
Khi có 1 đống tuổi rồi mới biết hả chị Mèo? Thương chị quá :D, nhưng chị lại vui như xưa là ok, hihi
ReplyDeleteBửa nào e Mỹ Phương mời chị 1 ly cà phê ở Sài Gòn nha.
Chúc chị khỏe.