đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
'ngọn gió hoang vu thổi buốt xuân thì...'
Tối qua mình mất ngủ và thấy hơi buồn, hơi hoang mang.
Dạo gần đây mình thường thức giấc với câu hỏi, mình sẽ làm gì với cuộc đời mình đây, mình sẽ ở đâu trong những năm tới và điều mình thực sự muốn là gì.
Một lần nữa, mình thấy mình không muốn sống cuộc đời của một người phụ nữ bình thường, kiểu mẫu truyền thống, ngày đi làm, tối về chăm sóc chồng con, suốt ngày lo chuyện con cái bếp núc và trung thành với một công việc nào đó trong nhiều năm. May mắn nếu gặp một người bạn đời tâm đầu ý hợp có thể làm người ta yêu cuộc sống đó, cái mà mọi người vẫn thường nói là bình yên, ổn định. Chúa ơi, mí từ đó đối với mình nó nhàm chán vô cùng. Mình chỉ có thể chấp nhận cuộc sống đó nếu người bạn đời cho mình đủ sự đam mê và thấu hiểu, cũng như sự cảm thông và tôn trọng sâu sắc, cùng sự chia sẻ trong tình thương yêu thực sự thì mình sẽ rất hết mình. Nhưng mình cũng cần những khoảng thời gian riêng để refresh bản thân và đi du lịch. Mình không thể chịu nổi một cuộc sống tù túng.
Có lúc, mình cũng thấy sợ phải gắn bó với một người vì yêu thương sẽ giữ chân mình lại, vì yêu mà mình đã không cho phép mình được làm những gì mình thực sự thích. Mình biết yêu thương là hy sinh, có điều sự hy sinh ấy phải thực sự xứng đáng, còn nếu không mình thà sống một mình. Mình cũng thấy sợ khi người đàn ông đã thoải mái trong một mối quan hệ thì họ không còn cố gắng nữa. Họ trở nên lười biếng, không biết nuôi dưỡng đam mê. Và lúc đó mình biết mình sẽ chán ngán biết chừng nào.
Mình thậm chí đã nghĩ đến việc chỉ một năm nữa thôi, khi Coffee học trung học ở Mỹ, mình sẽ trở thành con người tự do, mình cũng không cần sống ở một nơi làm gì, không cần nhà cửa, đồ đạc. Mình đã chán sở hữu mọi thứ của cải vật chất. Mình quay lại thời tuổi trẻ, tự do lên đường, đi đến những nơi mà lúc trẻ tuổi mình chưa từng đi. Mình chỉ cần làm những việc đơn giản đủ tiền để sống và đi tiếp, ít nhất là trong vài năm. Mình thấy rằng nếu chưa sẵn sàng cho hôn nhân, và nếu Alex cũng chưa sẵn sàng và kiên định cho điều đó, thì tốt nhất là không nên khiên cưỡng làm gì chỉ vì tờ giấy kết hôn, chỉ vì mình muốn làm công dân Mỹ.
Tình yêu đích thực thì cũng không cần đám cưới. Nhưng đúng là đám cưới, lời cam kết là một minh chứng của tình yêu. Mình cũng ngán ngại một cuộc sống chung chỉ vì nhu cầu cần thiết của hai bên mà không có một lời cam kết trân trọng ngay từ đầu. Để rồi vì không cam kết mà không cần nỗ lực gìn giữ, rồi thấy cũng không cần phải làm thủ tục kết hôn. Vì không gìn giữ nên nếu một ngày nào đó bỗng chán nhau thì cũng dễ tan đàn xẻ nghé, chia tay mà chưa bao giờ được nhận một lời trân trọng cầu hôn 'will you marry me?' Dù sao, vì muốn người phụ nữ ở với mình và gắn bó với mình người đàn ông mới phải nỗ lực cầu hôn. Nếu mọi thứ quá dễ dàng, thì cũng ít trân trọng hơn.
Cũng không hiểu sao mình luôn có niềm tin mình sẽ trở thành công dân Mỹ, bởi vì đó là điều mình thực sự muốn, bằng cách này hay cách khác. Vì tương lai của Coffee là ở đó và mình cũng hơi xót xa nếu không thể ở gần con khi con bé còn học trung học. Trong năm nay mình phải dạy cho Coffee biết tự chăm sóc bản thân nhiều hơn, biết nấu cơm và những món đơn giản. Mình phải nói chuyện với con nhiều hơn.
Mình cũng nghĩ mình cần nói chuyện một cách thẳng thắn, nghiêm túc và thận trọng với Alex. Mình không muốn mạo hiểm nữa. Dù yêu nhiều như thế nào, mình cũng phải chắc chắn tương lai không phải là những tổn thương và tiếc nuối.
Mình đã quá sợ rồi.
Comments
Post a Comment
Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)
Truly,
♥