we don't remember days, we remember moments



Thật khó tin là suốt tháng Sáu mình đã không viết gì ở đây. Tháng Sáu đã trôi qua thật nhanh như chớp mắt vì bận rộn giải quyết mọi việc cho kỳ nghỉ, vì hai tuần ở bên Alex và rồi khi chia tay nhau ở sân bay, mình cũng kéo vali lên đường. Thời gian bên nhau dù ngắn ngủi nhưng cũng đủ để hai đứa cảm nhận sâu sắc về nhau hơn sau những ngày dài xa cách, yêu nhau nhiều hơn và biết rằng đây chính là người mà mình thực sự muốn gắn bó, là tương lai với thật nhiều yêu thương, đam mê và thấu hiểu luôn tăng lên mỗi ngày.



Best boyfriend ever 


Mình đã sống những tháng ngày hạnh phúc nhất trong yêu thương và rồi lên đường dù một mình không có Alex, dù nỗi nhớ Alex luôn thường trực nhưng vì Alex luôn ở trong tim mình và hai đứa vẫn luôn nói chuyện với nhau mỗi ngày. 10 ngày lang thang ở Bangkok và Chiang Mai vẫn chưa đủ cho mình thoả mãn máu hippy rần rật trong người bị kìm nén bấy lâu, nhưng cũng hơi đủ cho mình nhìn nhận lại về cuộc sống và những gì mình thật sự muốn trong cuộc đời.

Cũng là lần đầu tiên mình thực hiện một chuyến đi bụi với hành lý vô cùng gọn nhẹ: chiếc vali nhỏ chừng 10kg, chỉ mang dép flipflop, một túi xách tay bao gồm những vật dụng cần thiết nhất để đi bất cứ đâu: charge điện thoại, kem chống nắng, son dưỡng môi... Mình cũng không đem theo máy ảnh mà chỉ chụp với iPhone6s. Đây là chuyến đi tiết kiệm chi phí nhất lần đầu tiên mình thực hiện trong đời, ngủ hostel, ăn uống đơn giản, và đương nhiên là máy bay giá rẻ. Chi phí cho chuyến đi 9 ngày của mình chỉ chừng $500. Trong đó tiền vé máy bay $300. Tất nhiên là không kể vài khoản mua sắm ngẫu hứng.

Hôm qua mình mới trở lại cuộc sống bình thường khi từ chuyến đi Đà Nẵng 5 ngày thăm quê thăm nội trở về, tập trở lại sau một tháng không tập tành gì cả, và buổi sáng lại ngồi uống cafe đọc sách trong căn hộ nhỏ với những bản nhạc jazz quen thuộc. Mình không còn cảm giác muốn ở một chỗ nữa, mình đã chán nơi ở này, và cảm thấy cực chán Sài gòn. Cảm giác của mình là một năm ở thành phố này đã là quá đủ. Mình không thuộc về nơi này. Mình không thấy hạnh phúc khi ở đây nữa. Mình chỉ có một cảm giác muốn đi và đi. Tất cả những gì mình muốn làm là tìm kiếm thông tin cho những chuyến đi sắp tới. Mình cũng không muốn làm việc nhiều nữa, ít ra là trong một thời gian.

Alex khi nghe mình nói về điều này đã hoàn toàn thấu hiểu, cảm thông và support mình một cách đáng ngạc nhiên và vô cùng cảm động, luôn nhắc mình là "you're not alone babe, remember you always have me". Thật hạnh phúc khi nghĩ về tình yêu ngọt ngào dù trong xa cách, nhớ nhung và khát khao, nhưng trái tim mình đã không còn cảm giác cô đơn độc hành nữa. Nhớ những buổi sáng thức giấc thấy chàng đang lặng lẽ say mê nhìn mình ngủ (và cả chụp lén ảnh nữa), rồi hai đứa quấn lấy nhau không rời. Quả thực, trong ký ức mình, chưa có một tình yêu nào ngọt ngào như thế. Chưa có người đàn ông nào yêu mình trọn vẹn như thế.



Best holiday ever


Thấy bình yên và tĩnh lặng trong tâm hồn sau chuyến đi Chiang Mai. Thích những nơi như thế. Một Chiang Mai cổ xưa đậm chất truyền thống văn hoá Lana vùng bắc nước Thái vẫn thu hút mình như cách đây nhiều năm - lần đầu tiên mình đặt chân đến đó. Lạ kỳ, đến một thành phố khác, không xa lạ nhưng cũng không thân quen, thuộc về một quốc gia khác mà mình lại thấy bình yên vô cùng, tha hồ dạo chơi thơ thẩn khắp nơi với túi xách đeo vai và điện thoại trên tay để chụp ảnh, đi bộ về khuya cũng không sợ. Ở Sài gòn làm gì có được sự bình yên như thế nếu không muốn nói là phải luôn cảnh giác cao độ mọi lúc mọi nơi kể cả tham gia giao thông, dù là chỉ đi bộ. Mới thấy người Thái thật giống người Mỹ khi họ luôn dừng xe nhường bạn qua đường, cách giao tiếp thân thiện ngọt ngào và không ồn ào với nụ cười trên môi... Chiang Mai cho mình cảm giác bình yên thư thái đã lâu mình không có khi ở Sài gòn.





Best trip by myself ever


Và mình đang nghĩ đến Bali, tháng 8...






Comments