bạn tình phải là người bạn thân nhất


unknown


Cảm ơn em đã thức cùng anh 
written by Quốc Bảo


Có những người ta kết bạn được, mà không yêu được. Có những người yêu được, nhưng chuyện chăn gối không ăn ý. Có những người hợp ta về chuyện chăn gối, nhưng sau đó chẳng biết nói gì với nhau. Vậy hôn nhân là gì, phải chăng là tình thế đòi hỏi điều kiện ắt có và đủ của tình bạn/bạn tình? Phải chăng là tổng hòa của mọi mối quan hệ xã hội - bạn bè, anh em, cộng sự, người phối ngẫu?

Zeruya Shalev, nữ văn sĩ Do Thái, viết rằng nhiều lúc người vợ nhìn người chồng ngay sau lúc ân ái hoặc sớm mai thức giấc, thấy một màu vàng vọt như cát sa mạc, khô khan và chẳng chút sinh khí. Những đôi vợ chồng, những cặp tình nhân phải thấy cảnh sa mạc “post coitus” không hiếm, mười người hết chín. Ấy là bởi vì, họ đặt tiêu chuẩn tình yêu dựa trên chính… tình yêu, dựa trên sự đam mê bột phát và nhất thời mang tính thể chất, sinh học; họ không chọn lựa người tình trên cơ sở người bạn.

Bạn tình, phải là bạn trước đã. Người bạn thân nhất.

Ai cũng cho rằng tìm bạn thì dễ, tìm người yêu khó, nên… ưu tiên tìm người yêu. Hệ quả tất yếu là cái người yêu ấy không phải là bạn. Tôi thời trẻ đã mắc sai lầm ấy, khi không biết nói gì với người yêu và bởi thế bao giờ cũng sợ hãi trốn tránh các cuộc hẹn hò cà phê. Người yêu mà đã thế, khi thành vợ còn khiếp đảm đến đâu.

Bí quyết giữ gìn tình bạn của tôi là: hết lòng vì bạn, nhưng không can thiệp dòm ngó vào chuyện riêng tư. Không bao giờ tỏ ra “săn sóc đặc biệt”, không bao giờ hỏi chuyện gia đình vợ con, không buộc bạn làm theo ý ta, không điều chỉnh mình để giống bạn mà phải chấp nhận sự khác biệt. Phải chăng ta có thể áp dụng phương pháp trên cho người yêu, đối đãi với người yêu như bạn? Các cụ dạy rằng vợ chồng phải tương kính như tân, kính trọng nhau như khách quý, đã là khách quý thì ai lại xâm phạm đời tư của nhau bao giờ. Đã là khách quý thì dứt khoát không xem trộm nhật ký, đào bới kỷ vật, không hỏi vặn quá khứ, không áp đặt chủ kiến, không làm mất tự do cá nhân của người kia. Đã là khách quý thì phải trọng thị, tử tế, ân cần và lịch sự.

Lịch sự mọi lúc. Lịch sự cả trong phòng ngủ.

Nghĩa là không xuất hiện trước nhau trong tình trạng tất thủng quần tuột chỉ áo cháo lòng. Không xuất hiện trước nhau với đồ lót nhăn nhúm dây bẩn. Không xuất hiện trước nhau với hơi thở nồng nặc men rượu. Không xuất hiện trước nhau với cử chỉ kệch cỡm, lời nói chua ngoa đanh ác. Không xuất hiện trước nhau khi nhịp sinh học lệch pha, người này muốn tắt đèn đi ngủ thì người kia đòi xem ti vi.


Có những người ta làm bạn được, mà không yêu được: thì tất nhiên. Đâu nhất thiết phải tìm người yêu trong số những người bạn. Đâu nhất thiết tình thân nào cũng phải biến thành sự thân mật thể xác. Lại có những người ta yêu được, mà không làm bạn được: bởi vì họ không sinh ra để làm bạn ta. Dù họ có thể là bạn tình một chốc một lát, dứt khoát họ không thể đi với ta một quãng đời dài. Làm sao dài được khi ta không có điều gì để nói với họ, không có tiếng cười nào dành cho những chuyện kể của họ, không có lời tán thưởng nào dành cho sự duyên dáng của họ, không có chút tôn trọng nào bởi lẽ ta coi họ ở dưới tầm của ta?

Thế đứng nam nữ bình quyền không mấy ý nghĩa ở chỗ đàn bà đi làm kiếm tiền nhiều ngang đàn ông, mà ở chỗ quan trọng là người đàn ông coi đàn bà ngang tầm họ. Muốn thế, đàn bà phải là người bạn thân thiết, người bạn mà ta tìm kiếm khó nhọc và muốn giữ gìn suốt đời.

Bạn tình, phải là người bạn thân nhất.

Chúng ta ngủ bên nhau bảy tiếng mỗi ngày, nhưng thức cùng nhau suốt quãng thời gian còn lại. Khiếp hãi biết bao nếu không có gì nói với nhau, không có gì để chia sẻ, không có gì để kể và nghe, không có điểm gì chung mười bảy tiếng đồng hồ đằng đẵng…

***

Lời tôi muốn nói với người yêu tôi bây giờ, không phải là “cảm ơn em đã yêu anh” hay là “cảm ơn em đã ngủ với anh”. Mà là: Cảm ơn em đã thức cùng anh.

Thức cùng tôi thức giấc cùng tôi nói cười cùng tôi ăn cùng tôi hít thở cùng tôi đau buồn cùng tôi khỏe mạnh cùng tôi ốm bệnh cùng tôi.

Em là người bạn thân nhất mà anh có được.


[đăng tạp chí Đẹp số đặc biệt 150]




Hôm nay, có một người bạn email cho mình bài viết này, nhân đây cũng xin cảm ơn các bạn khác vì sự chia sẻ khi thỉnh thoảng đọc được những bài viết hay các bạn đã forward hoặc paste cho mình. ^^

Mình không phải là fan của anh Quốc Bảo. Mình thích suy nghĩ vợ chồng tương kính như tân và cũng luôn nghĩ như thế. Nhưng mình cũng nghĩ, yêu nhau là yêu cả cái xấu/không hay của nhau, vì con người chẳng ai hoàn hảo - còn không thì chẳng phải là yêu, mà chỉ là đòi hỏi, đòi hỏi người khác đáp ứng nhu cầu của mình: tâm sự/ lắng nghe/sex/ăn uống...

Bạn tình phải là... theo mình, chữ phải này đã mang tính đòi hỏi. Không có tình gì trong đây, nên không có yêu. Sao cứ phải là mong người thấu hiểu cho mình? Sao cứ mong người khác phải hòa hợp với mình mà không tôn trọng sự khác biệt? Nếu em không thức cùng anh thì anh sẽ chẳng yêu em đâu. Nếu em chỉ have sex với anh rồi ngủ khì, thì em đừng mong anh không chán em :D


Đôi khi, mình nghĩ, mọi khổ đau phiền muộn đều xuất phát từ việc người ta luôn đòi hỏi ở người khác. Có đúng không. Khi bạn giận hoặc buồn ai đó, cũng là vì họ đã không làm/ hành động/ đáp ứng đúng theo ý bạn, dù có khi cái ý gì đó của bạn cực kỳ vô lý và thiếu sự tôn trọng hay chín chắn. Điều này dẫn đến nhiều sai lầm, nhất là trong hôn nhân, người ta bỏ nhau và hôn nhân đổ vỡ rồi đổ lỗi cho nhau: tại cô/anh... mà tôi... (hic)

Nếu bạn chẳng mong đợi điều gì ở những người mà bạn nói rằng bạn đã yêu, đã thương, đã thân (hay gì gì đó...) , bạn đam mê cuộc sống và làm tốt công việc của mình, làm cho người bạn thương vui vẻ trong khả năng của bạn, rồi rảnh rỗi gài phone vào tai và khoác ba lô đi chơi, thưởng thức cảnh đẹp thiên nhiên, tâm hồn phơi phới... cho dù có người bạn yêu bên cạnh hay không... thì đó mới thực sự là Yêu. Còn cứ muốn người ta thức ngủ cùng bạn thì không phải là yêu đâu. :)


Đương nhiên, ai thức được cùng với ta thì ta trân trọng, nhưng mà ngủ ngon cùng thì còn trân trọng hơn =))


Chị cảm ơn Thương Thương đã chia sẻ ^^
love u babe :*







Comments

  1. Em cũng chỉ biết Quốc Bảo là 1 nhạc sỹ thôi. Em không hề ngạc nhiên khi anh Quốc Bảo viết ra những lời này. Nhưng nói thật, chị Mèo paste vào đây là hơi bị làm xấu cái blog chị (theo chủ quan của em)...

    "Lại có những người ta yêu được, mà không làm bạn được: bởi vì họ không sinh ra để làm bạn ta. Dù họ có thể là bạn tình một chốc một lát, dứt khoát họ không thể đi với ta một quãng đời dài. Làm sao dài được khi ta không có điều gì để nói với họ, không có tiếng cười nào dành cho những chuyện kể của họ, không có lời tán thưởng nào dành cho sự duyên dáng của họ, không có chút tôn trọng nào bởi lẽ ta coi họ ở dưới tầm của ta?..." <-- Xin lỗi, anh Quốc Bảo chả hiểu dek j về chữ YÊU, nên viết mãi không tròn ý. Anh càng viết càng thấy anh hợm hĩnh và đáng coi thường. Cái thứ mà anh bảo là yêu được nhưng không làm bạn được í mà, chỉ thể hiện sự rỗng tuyếch của con người anh thôi. Nói không biết suy nghĩ... (tự dưng thấy mình hâm đâu, nói làm j...)

    Chị Mèo à, may là em đọc đoạn của chị viết trước khi đọc đoạn của anh QB viết đấy... nên còn kìm chế chút chút. Chứ cái đoạn này mà nói trước mặt đám chị em, sợ là ko kịp vuốt mặt í...

    Em rất đồng ý với chị... Chữ PHẢI đã phá hỏng tất cả, cho dù có đẹp đẽ đến đâu, thành ý tốt đến đâu, có PHẢI thì không có ý nghĩa gì hết. Như thể chị Mèo nói với em - 1 lần thôi nhưng em rất nhớ LÒNG TỐT MÀ MANG RA KỂ, LÀ KHÔNG PHẢI LÒNG TỐT

    ReplyDelete
  2. Hì hì...Trong bài anh Bảo có một vài đoạn tâm đắc Chị ạ .Chỉ hiểu những đoạn cần hiểu thôi.Yêu Chị Mèo lắm lắm lắm ...

    ReplyDelete
  3. @Cá: sao bạn nặng lời thế :D

    Anh í tự cho rằng mình trên tầm người khác thì chị thấy anh í dưới tầm của... bạn chị :D. Nói thật chứ thấy cái ý nghĩ được viết ra của anh nhạc sĩ rằng ngủ với người ta rồi xem họ dưới tầm mình... thật là "banana" :)) Người mà biết tầm của mình thì chẳng bao giờ đi so sánh mình với người khác. :)

    Đã yêu thì mình phải trân trọng, trân trọng thì mới làm tình. Hoặc là, yêu thì làm tình, làm tình rồi nhất thiết phải trân trọng.

    Bạn Cá đã thấy anh í mâu thuẫn với chính mình chưa ? :D

    p/s: Vì bài này đăng trên tạp chí chứ không phải chỉ là blog riêng của cá nhân nên mình nghĩ có thể phản biện tí cho vui :)

    ReplyDelete
  4. @ Thương: ok em, chị cũng tâm đắc đoạn "Đâu nhất thiết tình thân nào cũng phải biến thành sự thân mật thể xác" >>> đàn ông hay nhầm lẫn điều này, cứ thấy gái cười thân mật là tưởng bở :D

    ReplyDelete
  5. @chị Mèo: ừa, 2 chị em mình đã từng nói đến CÁI TẦM này rồi chị nhỉ. Em ko chỉ nặng lời đâu, nặng ý :D... mà ko diễn đạt được, rất thik ở chỗ chị luôn nói thấu :D

    ReplyDelete
  6. meo dieu: Cũng không hẳn đàn ông ai cũng lầm tưởng thế đâu mà! Hic

    ReplyDelete
  7. @ a Thụy: vầng, em không nói tất cả đàn ông, một số đàn ông ạ, và một số đàn bà cũng thế :D

    ReplyDelete
  8. @ Cá: đọc cái tựa thì nghe cũng ngọt ngào, mà sao đọc vào trong thấy tâm hồn nhạc sĩ u ám quá, nặng nề quá cơ :)

    ReplyDelete
  9. "Đâu nhất thiết tình thân nào cũng phải biến thành sự thân mật thể xác" >>> đàn ông hay nhầm lẫn điều này, cứ thấy gái cười thân mật là tưởng bở :D

    Cái đoạn tưởng bở này nhiều người tưởng lắm Chị. Không cười nó bảo kiêu. Cười nó tưởng bở .Thôi thì cứ mặt mình mình trình bày cho lành Chị nhở :P

    ReplyDelete
  10. @ Thương: :D kệ đi em, mình cười tốt cho mình trước đã. Vì nhìu người họ tiết kiệm nụ cười và họ cười có mục đích nên họ nhầm lẫn thôi :)

    ^^

    ReplyDelete
  11. Không phải ai củng đồng tình với quan điểm này đâu...ko phải cái gì củng phỉa "tròn đầy "

    ReplyDelete
  12. Phải nói thật rằng, đọc xong câu đầu tiên của bài viết trên, em cũng đã bỏ dở để đọc bình luận của chị trước đó, chị Mèo ơi :D Thế rồi khi lộn lại đọc bài của anh QB này, em cứ tự hỏi, không hiểu khi viết ra tác giả có suy nghĩ gì không?? Sao một nhạc sỹ lại có những suy nghĩ vô cảm và hời hợt đến vậy, vì chỉ biết đặt mình lên "tầm" trên người khác mới nói rằng: "Bí quyết giữ gìn tình bạn của tôi là: hết lòng vì bạn, nhưng không can thiệp dòm ngó vào chuyện riêng tư. Không bao giờ tỏ ra “săn sóc đặc biệt”, không bao giờ hỏi chuyện gia đình vợ con, không buộc bạn làm theo ý ta, không điều chỉnh mình để giống bạn mà phải chấp nhận sự khác biệt." - sau đó còn tiếp tục là: "vợ chồng phải tương kính như tân, kính trọng nhau như khách quý, đã là khách quý thì ai lại xâm phạm đời tư của nhau bao giờ. Đã là khách quý thì dứt khoát không xem trộm nhật ký, đào bới kỷ vật, không hỏi vặn quá khứ, không áp đặt chủ kiến, không làm mất tự do cá nhân của người kia. Đã là khách quý thì phải trọng thị, tử tế, ân cần và lịch sự." - cũng ok, cứ cho là cách nghĩ của mỗi người, nhưng nếu suy nghĩ và định hướng sống cho mình vậy rồi, anh QB cũng không nên "bất mãn" khi ở bên những tình bạn/tình yêu của anh, anh "không có điều gì để nói với họ, không có tiếng cười nào dành cho những chuyện kể của họ, không có lời tán thưởng nào dành cho sự duyên dáng của họ, không có chút tôn trọng nào bởi lẽ ta coi họ ở dưới tầm của ta?" - bởi lẽ anh chẳng thèm quan tâm đến bạn bè, bởi lẽ anh đâu thèm biết đến những trăn trở, suy tư của bạn tình, bạn đời??? Hình như QB còn bất mãn những gì nữa mới viết rằng: “Thế đứng nam nữ bình quyền không mấy ý nghĩa ở chỗ đàn bà đi làm kiếm tiền nhiều ngang đàn ông, mà ở chỗ quan trọng là người đàn ông coi đàn bà ngang tầm họ. Muốn thế, đàn bà phải là người bạn thân thiết, người bạn mà ta tìm kiếm khó nhọc và muốn giữ gìn suốt đời.” – ơ hơ, không biết có phải em nhạy cảm không, hay đúng người đàn ông này tự cho mình nhiều quyền quá vậy ạ?? Đã chắc anh QB “tự cho phép” mình “coi đàn bà ngang tầm” mà họ cũng phải “coi anh ngang tầm” hay không nhỉ??? ... Ôi chắc viết thêm bao nhiêu cũng không đủ trút hết cái nỗi bực bội ...
    Em thiết nghĩ, tình yêu chân thực đâu cần thiết cứ phải “có gì để nói với nhau, để chia sẻ, để kể và nghe”??? Cảm giác cứ phải lải nhải cả ngày như vậy cũng mệt chứ nhỉ?? ... Tại sao không thể yêu và cùng im lặng, yêu và thông cảm, tha thứ cho nhau, yêu và thấu hiểu nhau, yêu và tin tưởng, yêu cả mặt tốt lẫn mặt xấu - để biết rằng, bản thân mình không hề hoàn hảo, nhưng mình vẫn yêu và được yêu, bởi đó là bản tính con người (it’s human)??? Hình như yêu đôi khi chỉ đơn giản là một niềm tin, rằng “cơm cháo có nhau” ...
    Nói như chị Mèo thật tuyệt nhất: “ai thức được cùng với ta thì ta trân trọng, nhưng mà ngủ ngon cùng thì còn trân trọng hơn” - bởi vì người có thể thức cùng ta thì thật nhiều, mà người ngủ ngon được cùng ta thì chắc chỉ có một(không tính thêm con cái nhá!!!)
    Ngủ ngon, để thấy được yên bình, để thấy thảnh thơi sau một ngày vất vả nguợc xuôi, để sau những ồn ào, vội vã bên ngoài, trở về nhà không phải lo lắng, không phải đối phó, không phải “quần là áo lượt”, không cứ phải “đi nhẹ nói khẽ cười duyên” hay “lịch sự, ân cần, tử tế” mới được chấp nhận, mà để mình luôn thấy an tâm rằng, tôi được là tôi trong giấc ngủ ngon ...

    ReplyDelete
  13. Bài của Q.Bảo viết giống như một mớ nông nông luẩn quẩn, 'văn là người' chắc đúng với Q. Bảo. "có những người ta yêu được, mà không làm bạn được... Dù họ có thể là bạn tình một chốc một lát, dứt khoát họ không thể đi với ta một quãng đời dài." Q.Bảo hiểu chữ YÊU như thế, thảo nào. TY không chỉ có sex, mà riêng về sex người ta phân biệt HAVE SEX với MAKE LOVE kia đấy.

    ReplyDelete
  14. @ Cẩm Chi: hihi, bực bội làm j em, chị chỉ thấy buồn cười thôi.

    Trên thế giời này có đến 3/4 nhân loại vẫn tìm đến với nhau vì muốn khỏa lấp cô đơn của chính mình chứ không phải vì yêu người kia. Người ta vẫn nhầm lẫn giữa sự chạy trốn cô đơn và Tình yêu, anh nhạc sĩ cũng không nằm ngoài số đó. Không có gì lạ cả :D

    Như vậy, nhạc của anh ấy sẽ chẳng bao giờ có được vẻ đẹp của tự do vui sống, của tình yêu thực sự. Thế thôi.

    Hai người cô đơn thì sẽ nhìn nhau và nói với nhau đủ thứ, có thể là tranh nhau nói vì ai cũng muốn người kia lắng nghe mình. Họ muốn chiếm hữu lẫn nhau vì họ không thể chịu nổi sự cô đơn.

    Hai người yêu nhau họ sẽ cùng im lặng nắm tay nhau và cùng nhìn lên mặt trăng hay muôn ngàn vì sao. Họ sẽ tôn trọng tự do của người kia vì họ cũng yêu tự do của chính họ.

    :) yêu em^^

    ReplyDelete
  15. @ Lana: chị nói "một mớ nông nông lẩn quẩn" thật là chính xác, theo em. hihi. Em cũng không hiểu sao anh í lại "nông" như vậy. :P. Người không biết yêu mà cứ mong người khác yêu mình, thật bi kịch :)

    ReplyDelete
  16. hihi em đang cười thật lớn khi đọc đến câu "tranh nhau nói" của chị :D

    em cũng yêu chị :)

    ReplyDelete

Post a Comment

Your comment would make my day brighter. Thank you! :-)

Truly,